something strange

Advertisement

Saturday, May 23, 2015

Amelie - cổ tích cho những kẻ mộng mơ

Ngày bé thường thích những câu chuyện cổ tích thật phi thường và quyết liệt, mụ phù thủy thì phải ác kinh hồn, chàng dũng sĩ thì phải mạnh mẽ như thiên lôi và công chúa thì phải đẹp thiệt đẹp mới chịu. Lớn lên, chuyện cổ tích của mình chỉ là một góc nhỏ Paris, tiếng piano dè dặt và những mảng màu vintage đổ tràn cả khung hình....


Amelie là câu chuyện tưởng chừng nhạt nhão và buồn chán nơi góc phố thị quẩn quanh với một tiệm cà phê, một sạp báo và một cửa hàng rau quả. Thế mà cô gái dung dị ấy đã biến nó thành những ngày tháng vui tươi, đủ mọi vui buồn nhộn nhịp, mọi câu chuyện được kể bằng một giọng văn đủng đỉnh, đón nhận bằng một tâm hồn nhân bản và kết thúc bằng nụ cười ngọt ngào của cô gái có mái tóc tém dễ thương, đôi mắt như 2 hòn bi ve, tỏa sáng trong bộ đầm đỏ rực rỡ. Amelie như một cô gái mang phép nhiệm màu, nhẹ nhàng xây đắp cổ tích cho những người xung quanh, và phép màu của cô lan đến tận mình, bởi cảm giác cuộc sống này thật bình yên và nhẹ nhàng tỏa đến từng hơi thở. Bởi thế mà mình khóc, khóc vì hạnh phúc của bà chủ nhà khi nhận được lá thư thất lạc suốt hàng chục năm của người chồng lạc lối, cho hạnh phúc của cô bán thuốc Suzanne lại một lần nữa được nếm trải tình yêu, cho chàng thọt chân bán rau quả đầu đường tìm lại được sự tin tưởng... và tất nhiên là vỡ òa khi Amelie cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình, hạnh phúc đó một phần lại là nhờ sự vun đắp của những người xung quanh. 

Trong những ngày tháng bải hoải và kiệt quệ tìm kiếm cho mình một vòng tay, một lối đi, Amelie luôn là cứu cánh của mình. Bởi trong Amelie mình luôn học được cách tìm kiếm những niềm hạnh phúc ân giấu sau những điều bình dị nhất, như khi Amelie thọc tay vào bao đậu để cảm nhận sự lạo rạo trong bàn tay, đi xem phim một mình để ngắm những khuôn mặt trong bóng tối, hay khi cô nhặt một hòn đá bên đường để chơi trò ném đá trên sông. Mình yêu cái cách vị đạo diễn mô tả cuộc sống trong những điều nhỏ nhặt, những thói quen tưởng như vô thưởng vô phạt, những sở thích rất nhạt nhẽo của mỗi nhân vật dưới con mắt của Amelie bỗng trở nên lạ lẫm mà đáng yêu. Amelie luôn cho mình những điều kì diệu, những điều kì diệu nằm ngay trước mắt chỉ có điều người ta vội vã bỏ quên. Đó là cô gái rụt rè cô đơn một ngày bước ra khỏi vỏ ốc của mình để thay đổi cả thế giới, là ông bố suốt đời lãnh đạm vì cái chết của vợ một ngày xách cặp bước ra phi trường quốc tế hay ông lão xương thủy tinh tưởng chết rục trong phòng một ngày có vị khách đến ghé thăm. 

Amelie là một khúc hát trầm lắng mà yêu đời, một miếng bánh ngọt mang mùi hương tươi mới hay một cuốn phim tay loạc xoạc chiếu trên phông nền cũ kĩ... trong tiếng đàn nhẹ nhàng của Yann Tiersen, khung màu đậm chất vintage của Jean Pierre Jeunet, Amelie thì thầm vào tai bạn rằng, nếu thực sự yêu ai đó, bạn chẳng cần nói những điều sâu xa,chỉ cần một cái hôn vào đôi mắt, một món quà nhỏ chẳng kí tên hay thậm chí một câu nói dối có chủ đích, vậy là bạn đã làm sáng bừng cả thế giới của họ. Amelie bảo bạn rằng "xương của con không phải bằng thủy tinh, hãy gõ mạnh vào cuộc sống, đừng để cơ hội vuột bay đi, để rồi theo năm tháng, trái tim của con sẽ khô héo và mảnh mai, cho nên vì Chúa, hãy mạnh dạn lên"...



Vì những điều đó, mà mình khao khát muốn mọi người xem phim này, để hiểu hết trọn vẹn những điều minh nói, hi vọng ai đó có thể được truyền cảm hứng yêu thương và lòng nhân hậu, để cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù có vẻ đáng chán và vô vị đến đâu, bạn đều có thể tìm được những điều nhỏ nhoi làm bừng sáng cả một chẳng đời...

Tuesday, May 5, 2015

Gửi em tuổi 19!

Tôi 20, em 19 – và chúng ta còn trẻ. Nhưng tính về vai vế thì tôi vẫn hơn em một bậc, vẫn thấy em sao mà ngốc, sao em chưa đủ trưởng thành như tôi muốn. Tóm lại, tôi thấy chẳng hài lòng, nhưng vui vì được chứng kiến những khờ dại như một phần của kí ức tôi.
Này em, em đã hết ngốc chưa vậy. Tôi thấy em còn tin người quá, em cứ cho rằng ai cũng đáng để tin tưởng chăng? Sao tôi cứ thấy em dễ dàng cho qua đến vậy, người đi kẻ ở em cứ bàng quan... Nhưng tôi cũng biết, đời có bao nhiêu đâu mà cứ phải giận dỗi vu vơ, nhỏ nhen vì những ghen tuông phức tạp, thôi thì em cứ tin, tôi cứ tin, mất nhiều thì được nhiều thôi nhỉ.


Này em, em đã bớt âu lo? Tôi thấy chưa đấy, sao em cứ thích phức tạp hóa vấn đề thế nhỉ, em cứ nghĩ, cứ lo, cứ bồn chồn rồi lại giận dỗi vu vơ mà chẳng dám nói... đôi khi tôi thấy em đáng thương. Em bực bội hỏi sao có người giận dai đến vậy, em lo lắng sao không ai hỏi han khi em ốm, em bị ám ảnh trong cả giấc mơ về cái con virut khốn khiếp ấy... em sợ thời gian trôi nhanh quá, không còn được thoáng thấy một thân hình dong dỏng với cặp kính cận em làm ngóng trông ... tích cực lên em nhé, em cứ cười và tận hưởng hiện tại, người đi, kẻ ở, coi như duyên phận cũng dứt.

Này em, em đã trưởng thành hơn chưa? Sao tôi thấy em cứ nhắng nhít, cứ mơ mộng, cười tít mắt vì một lời khen, ủ rũ cả buổi vì một lời chê bai hay một câu hiểu lầm. Tôi thấy em hấp tấp quá, cái gì em cũng muốn rõ ràng, có phải đó là bản tính hay chỉ là sự bồng bột còn sót lại của thời niên thiếu? Tôi yêu cái sự trẻ con đó, nhưng tôi biết em phải lớn khôn thôi, em chẳng thể mãi là cô nhóc vô tư được nữa... tôi buồn cho em quá, cô bé của tôi.

Này em, em vẫn đủ yêu thương chứ? May quá, em có thừa ấy nhỉ ^^. Tôi biết em còn phụng phịu kêu chẳng thèm thích ai, nhưng vẫn thấy cả một mảng màu nhung nhớ đậu trên vai ai đó mỗi lần em nhác thấy bóng hình. Em vẫn thấy cả một màu yêu thương mỗi khi điện thoại reo, em vẫn thấy cả một màu hi vọng mỗi khi bước tới trường. Tôi thấy em nữ tính hơn, dịu dàng hơn và dám là mình hơn, có tuổi xuân nào hoài phí nếu đã dám yêu, dám đeo đuổi em nhỉ?
mái tóc đầy tự hào :3
ÔI, tôi có nhiều điều để nói với em lắm, nhưng nói sao nhỉ? May quá, bao sóng gió em vẫn là em! Hôm nay nhìn em trong gương, tôi thấy 2 lọn tóc highlight phất phơ trong gió, một cái đầu xù xù, đó là điều tuyệt nhất em từng làm từ khi vào đại học, vì em dám làm chính bản thân em, em đã thôi âu lo về những gì mọi người nghĩ về mình. Em đã cười nhiều ơi là nhiều, tôi thấy nụ cười của em đẹp biết nhường nào.

Thôi, hôn tạm biệt em, cô bé 19... em là một trong số những cô bé đáng nhớ nhất của tôi !

Sunday, May 3, 2015

[One day] - Khi tình yêu là một cơn sóng ngầm

Cả tháng trời rồi mình chẳng viết được gì, không phải là mình thiếu cảm xúc, mà câu chữ của mình bị tắc hết ở bàn phím, không thể nào thoát ra được. Rồi mình nhận ra vấn đề là mình cứ muốn viết về những thứ to tát và xa xăm, thứ mà mình không thể cảm nhận hết chỉ qua một bộ phim... thế là mình viết về cái chủ đề quen thuộc và cổ điển nhất: tình yêu.

Phim mình chọn là "One day" - vì mình thích Anne Hathaway, cái cách người con gái Mỹ đó hóa thân thành cô nhà văn đầy tự ti, thân hình kém hấp dẫn và nụ cười đong đầy cả nỗi cô đơn ấy nhuần nhuyễn đến nao lòng. Câu chuyện tình yêu được kể vào mỗi ngày 15 tháng 7 từ năm 1988 kéo dài mãi về sau, khi 2 con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết chớm nở tình yêu vào đúng ngày tốt nghiệp, ngay trước khi họ bị quăng quật với đời, quanh quẩn với những nỗi lo toan cho sự nghiệp và tình yêu không mấy bền chặt. Có lẽ vì thế mà tiếng yêu cứ ngượng ngùng, cứ dè xẻn để suốt 15 năm sau đó vẫn mãi chỉ là nỗi nhung nhớ vương vấn mãi theo thời gian.




Bạn mình bảo yêu nhau mà không nói ra thì nó "Hàn Quốc" lắm, chứ bọn Tây nó cứ xoành xoạch à =)), ừ thì cũng đúng nhưng mình đâu phải bọn Tây, chúng nó yêu nhau thế nào đã chứng kiến bao giờ đâu mà biết nhỉ. Mình chỉ nghĩ con người ai cũng có lúc yếu lòng và mất tự tin, chính vì sợ đối phương có thể là người mình thật lòng yêu thương thế nên nếu bị tổn thương, sẽ tổn thương đến chết, nếu nói ra sẽ chẳng còn gì để mong chờ, để nhớ nhung, để hi vọng. Một tình yêu như vậy, không làm bạn gào khóc vì đau đớn như nỗi đau vừa chia tay mối tình đầu, không làm bạn chết lặng như nỗi đau bị phản bội, một tình yêu như vậy không phải là nỗi đau, nó chỉ là chút gì đó xáo động âm thầm len lỏi vào giấc mơ của bạn, vào nỗi nhớ bên ly cà phê hay khi bạn nắm tay một anh chàng khác. Thật kì lạ, những thứ tưởng như bền chặt nhất lại nhanh chóng phai nhạt, còn những thứ mỏng manh hơn cả làn khói lại cứ y nguyên mãi ở đó. "One day" chính xác là loại phim lãng mạn mình thích, không có một vai phản diện lăm le đi giật bồ người khác, không có những hành động điên cuồng vì tình yêu, cuộc sống cứ chậm rãi trôi, và dù chuyện gì xảy ra đi nữa, thì đến cuối cùng con người ta vẫn cảm ơn những người đã đi qua đời mình, những người mình yêu, ghét hoặc cả hai; và họ luôn sống mãi trong những kí ức trìu mến nhất của mình.


Nói một tí về cảnh mình thích nhất, lúc Emma và Dexter đi dạo dọc một con đồi nhỏ, gió thổi phấp phới và những ngọn cỏ trắng úa nhẹ nhàng nương theo. Khi cô đi trước trong bộ váy trắng, liên tục ngước về phía sau, nó làm mình nhớ đến những cuộc đi bộ rong ruổi vô định của Naoko và Wanatabe trong Norwegian Wood, về bối cảnh thì có vẻ giống nhau nhưng cảm xúc thì hoàn toàn ngược lại, vì Emma đã cười, rực rỡ và phóng khoáng.
Thế nên các cô gái ạ, dù đang dằn vặt hay hạnh phúc trong tình yêu, hoặc vẫn chờ đợi một ai đó, cứ cười thật rạng rỡ, cause you will make the day.