something strange

Advertisement

Thursday, January 29, 2015

[The game] - David Fincher

Se7en, Fight Club, the usual suspect... một đạo diễn chỉ cần làm được một trong những phim này là đã quá đủ. Thế mà Fincher lại có hết, có đầy ra, và cứ đẻ phim ra là IMDb trên 7.0. Trong không khí dân tình vừa mới hết sốt "Gone girl" thì mình lặng lẽ ngồi nhà xem một phim khác, không sừng sộ bằng những phim kể trên, nhưng tất nhiên luôn có những điều thú vị mới lạ và khiến người ta nghĩ mãi không thôi.
Bạn có thể coi "The Game" là một phim kinh dị, một science fiction hoặc là một phim tình cảm gia đình đầy xúc động... bạn có thể gọi Fincher là bậc thầy về Plot Twist hoặc lên án ông thậm tệ , một ông đạo diễn dở hơi, dựng một phim chẳng ra gì, ảo tung chảo ra hoặc chả có gì mà tỏ ra nguy hiểm. Tất cả đều đúng, mình sẽ chẳng lắc đầu phản đối một bạn nào xưng xỉa với Fincher vì một bộ phim xàm nhất quả đất và thực sự là mình hơi hoang mang, không biết nên chê theo suy nghĩ hay khen theo trực giác. Cái này để mọi người tự suy xét vậy.
Michael Douglas nhập vai Nicholas, một nhà tài phiệt giàu có, một doanh nhân thành đạt, một người được cả xã hội nể trọng. Thông thường thì người này sẽ cô độc, đầy kiêu ngạo, cô vợ li dị và sống ở một nơi xa xăm mít mù. Phim này cũng thế, chỉ khác là vào ngày sinh nhật của mình, ông nhận được một món quà sinh nhật từ em trai, vé tham gia một trò chơi đặc biệt.


Mình là người rất cảnh giác khi xem phim, và mình nghĩ là hầu hết mọi người đều vậy. Bạn hét lên kêu một cô nàng tóc vàng hoe đừng có bước vào cánh cửa đó, có ma đấy hoặc chỉ muốn nhảy vào màn hình đấm vỡ mồm bà cô sang sảng tin lời một thằng cha lừa đảo bất động sản. Riêng phim này thì bạn sẽ nhận ra là chẳng khác gì Nicholas, bạn sẽ bị chơi tới bến, dù là ở ngoài màn hình, miễn nhiễm với mấy trò căng não, bạn vẫn sẽ có cảm giác bị lừa, im thin thít và chẳng dám đưa ra bất kì ý kiến nào, hố thì nhục lắm =)). Nói thế thôi chứ đó là cảm nhận của mình khi xem phim, còn mọi người thế nào thì không rõ, chả ai chịu review phim này cả Biểu tượng cảm xúc frown.
Trò chơi của Nicholas không bình thường, là sự tính toán đến từng li mỗi bước đi, đường nước của nhân vật chính. Đơn giản là mình chỉ biết ngồi à, rồi ồ, rồi thì ra là thế, sau đó lại ủa không phải thế và đến phút thứ 90 vẫn không biết là phim có hết thật chưa. Fincher luôn biết cách làm người ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. 


Tuy vậy mình có những băn khoăn nho nhỏ, có phải vì quá tôn trọng yếu tố bất ngờ mà Fincher thần thánh đã quên mất yếu tố "thực" trong nội dung kịch bản, hay vì quá ham giật gân mà quên mất thông điệp của phim. Cuối cùng, kết phim sự hoang mang mới là cái bao trọn lấy mình chứ không phải trọn vẹn mà một phim như vậy có lẽ nên có.

0 comments:

Post a Comment