Mình nhớ có một lần đi bộ giữa đường vào lúc 12h đêm, và bốc đồng nhảy nhót hò hét với một trạng thái thoải mái nhất. Hóa ra con mắt của người đời có thể giam hãm một con người nhiều như vậy, những luật lệ và sự e thẹn có thể tước đi nhiều sự tự do như thế.
Into the wild là câu chuyện về hành trình đi tìm chính mình của Chris, một chàng trai trẻ sống trong gia đình trung lưu, từ chối vào trường Harvard để tìm đến với miền hoang dã ở xứ Alaska. Từ bỏ gia đình, bạn bè, tiền bạc để ra đi hòa mình vào thiên nhiên. Chris tự gọi mình là Super Tramp - một kẻ lang thang vĩ đại và trong chuyến hành trình của mình, anh gặp những con người, những cuộc đời có thể giống anh như một cặp đôi sống hoang dã trong vùng sông nước bang Virginia, một đám Gypsy sống phiêu bạt trên những chiếc xe thùng, một ông cụ lùi lũi trong bốn bức tường chật chội miên man về quá khứ. Mỗi nơi anh đến, mỗi người anh gặp, mỗi trải nghiệm mà anh có đều mang tới những tâm tthuc kì lạ về thế giới, về những con người bải hoải với nỗi cô đơn.
Nỗi cô đơn trải rộng theo từng khung hình tươi đẹp của thiên nhiên, của rừng cây rộng lớn, núi non hùng vĩ và tuyết phủ trắng xóa... thiên nhiên càng hùng vĩ thì con người càng bé nhỏ... nhưng thiên nhiên lại có một vẻ đẹp khó cưỡng để những con người trong chuyến hành trình vô tận ấy cứ đắm đuối chạy theo mà không một lần ngoảnh lại để xem mình đã mất những gì, đã bỏ lại những gì.
Mình hiểu cảm giác của Chris, khi sống trong một gia đình chật chội, với những gò ép tàn bạo, những công thức về một cuộc sống thành công đeo đẳng không mong muốn... Chris đã có một hành trình phi thường, trải nghiệm cảm giác chinh phục vĩ đại và cũng bỏ lại nhiều thứ để đến với thiên nhiên, giống như bản năng, con người ta khi bất lực sẽ tìm về nguồn cội. Chỉ có điều, thiên nhiên thì lại rất khắc nghiệt, những ai đã đọc Jack London thì hẳn biết Alaska là một nơi tàn nhẫn thế nào. Chris có lẽ trong tuần cuối cùng trên chiếc xe buýt bỏ hoang mới học ra bài học lớn nhất đời mình, bài học phải trả giá bằng mạng sống: "happiness is only real when shared". Cuối cùng thì dù bản ngã con người có yêu thích sự cô đơn bao nhiêu thì cũng cần hơi ấm của cộng đồng.
Nói một chút về bố mẹ của Chris, gương mặt tuyệt vọng của họ đã nói lên tất cả. Bố mẹ nào khi sinh con ra điều đầu tiên chỉ là mong chúng được khỏe mạnh, cớ sao khi lớn lên không thể coi những khiếm khuyết của con mình: chúng học không giỏi, chúng không xinh gái hay chúng thích học nhân văn, thế thì làm sao kiếm được việc... chỉ là những điều nhỏ nhặt. Hàng năm có hàng ngàn đứa trẻ sinh ra không may mắn về thể chất, họ đã may mắn không rơi vào những trường hợp đó, sao lại còn tham lam muốn may mắn hơn?????
Phim khá dài, đến tận 2 tiếng rưỡi, chủ yếu là cảnh thiên nhiên đẹp, con người nhảy nhót và chu du. Ai ham du lịch thì coi cũng máu...
0 comments:
Post a Comment