something strange

Advertisement

Sunday, July 26, 2015

Stoker - Nhân tính hay phi nhân tính?

"Đẹp đẽ" là tất cả những gì có thể nói về bộ phim nói tiếng Anh đầu tay của đạo diễn Hàn Quốc Park Chan Wook. Nổi tiếng với tác phẩm gây tranh cãi Oldboy, đến phim này, dù vẫn giữ lại được phong cách thể hiện cũng như chất phim cũ nhưng Stoker xem ra vẫn là một phim dễ xem, dễ thấm hơn nhiều và chủ đề này cũng không phải quá shock như Oldboy.


Stoker là một gia đình với nhiều bí mật, những con người kì lạ cùng quá khứ đen tối. Là một người cha với cái chết do tai nạn ô tô bí ẩn, là người chú điển trai trở về từ chiến trường, người mẹ bất lực trong việc tìm chỗ đứng của mình trong gia đình và tâm điểm là người con gái Indian. Câu chuyện bắt đầu khi người chú trở về trong đám tang của người cha. Như gợn sóng nhỏ tạo thành những xáo trộn kinh khủng khi đập vào bờ, sự xuất hiện của người chú tạo nên những thay đổi lớn lao mà có đến cuối phim người ta vẫn phải bàng hoàng. 

Stoker không phải là câu chuyện về đạo đức hay nhân tính, nó là lời kể về những quái vật ẩn sâu bên trong mỗi con người. 40 năm sau "the clockwork orange", Stoker ra đời tiếp tục khai thác sâu hơn vào bản năng giết chóc thể hiện qua gia đình Stoker. Dòng máu trong huyết quản của họ là dòng máu của kẻ sát nhân, họ sống với nó, chấp nhận nó và coi đó là một niềm tự hào. Việc giết người trở thành một nghi thức trưởng thành, khi Charlie chôn sống em trai mình để tự hào trở về đúng với bản năng của mình, khi India bắn chết Charlie bằng một cây súng săn để hiên ngang mang những di sản của gia đình trên người, đứng trước một cánh đồng dào dạt gió và tuyên bố "Just as a flower doesn't choose its color, we are not responsible for what we have come to be". Đó là sự kế thừa có truyền thống ngày càng hoàn hảo một cách tuyệt vời. Vẫn như mọi khi, sự giết chóc trở nên đẹp đẽ, máu trở thành một màu sắc tuyệt đẹp tô điểm cho những cánh hoa trắng, và cái chết chậm rãi của con mồi trở thành niềm thích thú của kẻ đi săn và thậm chí của cả người xem phim. 



Thế đấy, vậy là mình tiết lộ hết nội dung phim rồi, cơ mà nếu bạn đọc tới đây thì vẫn nên xem vì phim này hay không phải ở đoạn đó mà là hay ở những góc máy đẹp đến mê hoặc, âm nhạc ma mị đến kì lạ và màu sắc thấm đẫm màu máu một cách đẹp đẽ. Mình thích xem phim này và tìm vài ẩn dụ hay ho rồi suy nghĩ về nó, như hình tượng đôi giày của India, con nhện đen bò vào váy khi India "turn on" lúc đang đánh đàn, hay bông hoa trắng nhuốm màu máu của con mồi đầu tiên của India.

Tóm lại, đây là một bộ phim với nội dung nhiều chiều sâu để tranh luận, nhiều phép ẩn dụ để suy ngẫm, đặc biệt bố cục nhìn rất đã mắt và diễn xuất cực thích. Tuy vậy, mình vẫn nghĩ những bạn ít xem phim tâm lý rùng rợn hay chỉ đơn giản tìm một phim nhẹ nhàng xả stress thì nên cân nhắc chút xíu. Và nếu mà xem xong không hiểu gì cả thì cũng không có gì phải suy nghĩ, vì cuối cùng bạn cũng vừa được chiêu đãi một bữa tiệc thính giác và thị giác mê ly rồi.   

Monday, July 13, 2015

The Prestige - đánh đổi bao nhiêu là đủ

Chủ đề về ảo thuật có vẻ không được phổ biến lắm trên phim, dù mình nghĩ đề tài này khá dễ tạo plot-twist và cũng rất kích thích trí tò mò của người xem. Đợt này tự nhiên ngồi coi "Now you see me" - cái phim nhớ ngày trước ra rạp cũng được khen ghê lắm, coi rồi lại chả thấy đâu vào đâu. Đào lại chủ đề này, thôi thì review phim cũ, xưa ơi là xưa mà hay ơi là hay "Prestige".


Prestige lấy bối cảnh thế kỉ 17, mình khá thích những phim có bối cảnh vào thời kì này bởi phục trang và dựng cảnh trông rất vintage mà nhạc nền toàn nhạc cổ điển. Đây là bộ phim hội tụ tất cả những gì mình thích: một cuộc đấu trí, diễn viên chính tài năng, đạo diễn trên cả tuyệt vời và một plot-twist khiến mình giật nảy.  Prestige là câu chuyện về 2 ảo thuật gia, Borden và Angier, khao khát đến phát điên vì những trò ảo thuật. Họ là đồng sự, là bạn bè rồi trở thành kẻ địch, sẵn sàng dồn nhau tới chỗ chết. Suốt nhiều năm cuộc đời, khi cả hai đều đã ra riêng, trở thành những ảo thuật gia nổi tiếng, được hoan nghênh và ca ngợi, cả hai vẫn chẳng thể sống yên, vẫn trăn trở sáng tạo ra những trò mới, vẫn điên cuồng tìm kiếm trò bịp của kẻ kia.



Thông qua Prestige, Nolan mang đến cho khán giả cái nhìn trần trụi về thế giới của những nhà ảo thuật. Tại đó ảo thuật ban đầu chỉ là trò chơi của những kẻ nhanh tay lẹ mắt, sau đó là đầu óc tính toán tỉ mỉ và đạt được vinh quang tột bậc là những ảo thuật gia sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời vì vài phút được thừa nhận trên sân khấu, hào quang nào cũng phải đánh đổi bằng máu và nước mắt. Ảo thuật không tồn tại thứ gọi là phép thuật, chỉ có tài năng, sự đánh đổi và cả tàn nhẫn. Ở đó, người ta làm một con chim biến mất bằng cách đập nát nó, người ta sẵn sàng chết ngạt trong thùng nước hàng trăm lần để thực hiện một trò mới hay sẵn sàng bắn nát tay kẻ thù của mình để chiến thắng.

Bộ phim hội tụ 3 cái tên lớn là "người sói" Hugh Jackman, "người dơi" C.Bale và Michael Cain. Thế nhưng ngôi sao của phim không ai khác là hai anh em đạo diễn Nolan. Bàn tay đạo diễn của họ đã tạo nên một kiệt tác, một bộ phim trọn vẹn từ đầu đến cuối, rào đón và lừa bịp cả cảm xúc lẫn suy đoán của người xem. Người ta có thể nhớ đến Nolan với Batman Trilogy hay Inception, với mình trải nghiệm tuyệt vời nhất cùng vị đạo diễn bậc thầy này tới giờ vẫn luôn là Prestige.

Nói một chút về Now You See Me, thực ra là mình không đặt quá nhiều kỳ vọng vào phim này vì dàn diễn viên ngoài Freeman ra thì cũng không có gì đặc sắc lắm. Đến khi coi thì mình khá bất ngờ vì phim lừa bịp người xem khá ổn, nghĩa là cũng có nhiều người ố á khi ra khỏi rạp thật đấy nhưng đọng lại thì cũng chẳng còn lại mấy. Mình nghĩ đây là một phim hơi sáo rỗng, một vỏ ngoài đẹp mã với đua xe tốc độ cao, tiền rơi lả tả, đánh nhau như phim hành động và cảnh quay từ trên không với đoàn người reo hò hoành tráng cơ mà nội dung thì nhạt quá, ngoài việc chứng minh là phim này có plot-twist (cái này cũng dễ đoán) thì mình không hiểu là biên kịch muốn truyền đạt điều gì ở phim? nếu chỉ là một bộ phim thuần túy show off thì mấy cái trò "trừ gian diệt bạo" quả thật là lố không thể tả.