something strange

Advertisement

Friday, June 12, 2015

Michael Corleone - thế nào là một người đàn ông

Bố già là bộ phim dành cho cánh đàn ông, và mình chịu chết với những khái niệm về bạo lực, về bản lĩnh nam nhi hay kiểu "nợ máu trả bằng máu" của họ. Mình cũng không giỏi như mấy anh biên tập bên Mann up, viết bài gì cũng hay cũng nghe trải đời kinh khủng. Và mình cũng không review phim này làm gì nữa, vì bạn có thể hỏi Google, không thiếu những mỹ từ dành cho tuyệt tác này. Thứ mà mình viết ở đây là những khái niệm về "bản lĩnh nam nhi" mà mình cóp nhặt được qua bố già Vito và đặc biệt là qua nhân vật Michael Corleone - nhân vật mình thích nhất trên màn ảnh cho đến bây giờ.



Michael Corleone là người con út trong gia đình Mafia quyền lực nhất bờ Tây nước Mỹ, cơ nghiệp khổng lồ được người cha Vito một đời xây dựng có nguy cơ đổ vỡ trước cuộc ám sát bất ngờ khiến cho 4 người con loay hoay với việc giữ lại sức ảnh hưởng, và cả tính mạng cho bố mình. Vốn không phải là người yêu thích giết chóc hay tranh giành, Michael tạm gác lại sự nghiệp cầm súng, kể cả cô tình nhân mà anh yêu thương hết mực để bảo vệ gia đình. Hành trình của cậu út phong lưu dần biến mình thành trùm mafia khét tiếng nhất nước Mỹ là một hành trình đáng ngưỡng mộ. Ở đó mình thấy một người đàn ông dám từ bỏ tình yêu, mơ ước để giang rộng vòng tay bảo vệ gia đình. Nhưng Michael cũng đủ tỉnh táo để nhẫn tâm khi cần nhẫn tâm, để không bao giờ khuất phục và lùi bước. Trong thế giới của anh, nợ máu phải trả bằng máu, kẻ phản bội không bao giờ được tha thứ dù là gia đình. Ở thế giới của Godfather, Michael trở nên vĩ đại vì anh là kẻ dám làm điều cần phải làm, dám nghĩ lớn và làm lớn, với ánh mắt như lột trần người đối diện, một cái chau mày của Michael cũng đủ để làm người đối diện run sợ.



Thế phim này có dành cho chị em phụ nữ không? chắc là không đâu ạ. Không phải vì ông tác giả kịch bản trọng nam khinh nữ hay gì đâu nhưng khi đối mặt với những người đàn ông quá sức cứng cỏi thì những người phụ nữ trong phim chỉ có thể lu mờ và nhẫn nhịn. Đau khổ nhất chắc là vợ của Michael, cô ấy không hiểu được ý nghĩa của những việc chém giết, không hiểu được lòng tự trọng và niềm tin về lòng trung thành của người đàn ông cạnh bên, để rồi ra đi trắng tay.... Thế nên bạn có thể ngưỡng mộ một người đàn ông như vậy nhưng đừng bao giờ yêu họ :(
Tóm lại, mình kết thúc bài này bằng sự ngưỡng mộ "phát điên" dành cho nhân vật Michael Corleone và diễn viên Al Pacino.

Monday, June 8, 2015

Insidious 3 - cái gì quá cũng không tốt

Mình đi xem Insidious 3 vào một tối muộn lúc 22h, cả rạp có khoảng 15 người và xung quanh mình hoàn toàn không có ai. Mình nghĩ đó là một cơ hội tốt để trải nghiệm thực sự cảm giác rùng rợn và tê tái của serie nổi tiếng này.

Insidious 3 là một phim kinh dị điển hình đầu tiên là bởi nó bao gồm hầu hết những gì bạn mong đợi ở một bộ phim ma : một con ma gớm ghiếc chui ra gào thét về phía màn hình trong lúc bạn không ngờ tới nhất, tiếng động đi từ êm dịu đến ghê ghê và kết thúc bằng một cú giật mạnh làm bạn giật nảy người, một con nhỏ ngu ngốc chơi dại nên bị ma ám, một bà đồng có thể gọi hồn người chết....
Khi xem bất kỳ phim ma nào, cái đầu tiên mình để ý là những trò giật gân, cách để đưa khán giả đi từ lo lắng, hồi hộp, thấp thỏm đến giật nảy người. Về điểm này thì Insidious 3 làm quá tốt, tốt hơn phần 1 một chút và vượt trội hơn phần 2. Không biết bao nhiêu lần mình nảy người khỏi ghế vì âm thanh chói tai tới từ cái dàn loa hoành tráng của rạp cộng với con ma đập thẳng vào màn hình. Người xem gần như không có một phút giây nghỉ ngơi bởi cảnh rùng rợn dồn dập, con ma hết chui xuống gầm giường lại nhảy từ cửa sổ, hết làm vỡ trần nhà đến quăng quật nữ chính không thương tiếc. Mà cũng bởi vì cảnh rùng rợn quá nhiều nó khiến phim bị loãng. Gần như toàn bộ thời lượng phim chỉ để dọa ma chứ chả làm gì. Cốt truyện đơn giản đến không tin được, cả phim không có cao trào khiến kết thúc nhạt nhẽo và gần như cứng đơ. Nếu bóc tách hết những trò giật gân thì Insidious 3 là phim tệ nhất trong 3 phần về kịch bản.

Phim này cũng giới thiệu sự xuất hiện của cặp đôi hài hước săn ma với các dụng cụ điện tử các phần trước. Tiếc là 2 nhân vật này xuất hiện quá muộn và những trò hài hước cũng không đủ chất nữa, không thể cứu vớt nổi phần đầu phim quá u ám và dồn dập. Một điểm mà 2 phần trước làm được là tạo được một cao trào thực sự khi ông bố đi vào "the Further" để cứu con trai. Cảnh đó là một cảnh dài vừa đủ, không khí hồi hộp và căng thẳng đến nghẹt thở, đó là khi sự đáng sợ xuất hiện từ kịch bản chứ không phải từ những thứ gào thét chói tai. Tiếc là phần 3 lại chỉ thích làm trò mèo, cảnh bà đồng đi vào "the Further" để cứu người không tạo được sự hấp dẫn vì không có đòn bẩy từ đoạn trước, kéo theo sức mạnh hủy diệt nhờ sự tự tin vô lý của bả khiến mình chả có tẹo lo lắng nào đối với nhân vật. Điểm cộng cho phim là nữ chính xinh ngất ngây, ngây thơ trong sáng. Cơ mà tạo hình trông chả đáng sợ tẹo nào

Tóm lại, mình vẫn nghĩ Insidious 3 là một phim nên xem nếu bạn là fan film kinh dị vì những yếu tố giật gân của nó thì không ai bằng. Tuy vậy sự căng thẳng dồn dập mình cũng nói trước để bạn nào thần kinh yếu nên xem xét. Mình nghĩ đây không phải là một phim hay nhưng cũng đáng xem để giải trí và hò hét cho vui vẻ. he he.

Wednesday, June 3, 2015

Pixar Theory - Part 1 - Nguồn gốc và sự phát triển của động vật

Đây là một bài viết rất hay mình dịch từ trang jonnegroni.com, anh chàng này đã xây dựng nên một lý thuyết nói rằng tất cả các bộ phim của Pixar thực ra đều có liên kết với nhau, chúng nằm trong cùng một thế giới, chỉ khác nhau về trình tự thời gian mà thôi. Lý thuyết này đề cập đến các bộ phim
  • A Bug’s Life
  • Toy Story 2
  • Monsters Inc.
  • Finding Nemo
  • The Incredibles (gia đình siêu nhân)
  • Cars
  • Ratatouille (chuột đầu bếp)
  • Wall-E
  • Up
  • Toy Story 3
  • Cars 2
  • Brave
Brave là bộ phim bắt đầu và kết thúc của dòng thời gian trong thế giới Pixar. Bộ phim này kể về vương quốc Scotland trong thời kỳ nguyên thủy, đồng thời là bộ phim tiền đề cho những tác phẩm sau này. Brave giải thích lý do  rất nhiều con vật trong các phim Pixar ở thời kỳ hiện đại sau này ứng xử, nói chuyện và hiểu biết như con người, ví dụ như chú chuột trong Ratatouille hay các quái vật trong Monster Inc.

Trong Brave, Merida đã phát hiện ra loại ma thuật có thể giải quyết được rắc rối của mình nhưng vô tình lại biến mẹ mình thành gấu. Chúng ta biết rằng loại ma thuật này bắt nguồn từ bà phù thủy kỳ lạ trong phim và có vẻ như gắn liền với hiện tượng ma trơi mà Merida lần theo để đến nhà bà. Tại đó, không chỉ động vật mà cả cây chổi (1 vật vô tri vô giác) cũng đều hành xử hệt như con người

Hàng thế kỷ sau câu chuyện của công chúa tóc xù Merida, các con vật bị bà phù thủy thí nghiệm kể trên sinh con đẻ cái, tạo ra một thế hệ mới dần dần hình thành tính cách và khả năng tư duy tương tự con người. Hậu duệ của chúng xuất hiện trong các phim Ratatouille, Finding Nemo và Up theo thứ tự thời gian.

Trong Ratatouille, trí thông minh của loài chuột vẫn còn ở mức cơ bản. Remy thích nấu ăn, thứ mà chỉ có con người mới có. Chú chuột này kết bạn với một nhóm người và gặt hái nhiều thành công trong ngành ẩm thực. Đây là lần đầu tiên con người biết rằng loài vật cũng có khả năng vượt qua cám dỗ và thực hiện nhiệm vụ. 



Có khả năng là Charles Muntz, nhân vật nhà thám hiểm độc ác của phim Up đã nghe về sự thật kinh ngạc này, đã nảy ra ý tưởng về việc phát minh một thiết bị có thể truyền đạt được ý chí của động vật, ở đây là bầy chó của ông thông qua dây cổ phiên dịch. Thiết bị này khẳng định với Muntz rằng động vật đã trở nên thông minh và ngày càng giống con người hơn. 


Tiếp đó, trong Finding Nemo, các loài động vật không chỉ có thể suy nghĩ và hành xử như con người mà chúng còn có thể đọc, giao tiếp với cá voi, chú cá Dory là ví dụ tiêu biểu. 

Vậy sự phát triển tiếp theo của động vật là gì, chắc chắn là A Bug's life. Tại đây, động vật không chỉ biết đọc ,biết viết mà còn có tổ chức xã hội phân tầng nữa cơ. Trong bộ phim này, chúng ta chứng kiến các quán bar, hộp đêm, khách sạn, gánh xiếc, thành phố, các biển quảng cáo, thậm chí cả câu chuyện kinh dị của loài người blood Mary cũng được mang ra bàn tán... tất cả những thứ đáng ra chỉ có trong xã hội loài người. Có thể bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao trong thế giới của A Bug's life lại vắng bóng con người, đơn giản là vì họ đã di cư hết lên vũ trụ rồi. 



Yup, câu chuyện của những chú kiến xảy ra hàng nghìn năm sau khi chú người máy Wall-E tìm được nhánh cây đầu tiên. Cỏ đã mọc trở lại và cây cối đã rậm rạp hơn. Và nếu bạn chú ý thì những chú kiến của chúng ta cũng không hẳn là kiến bình thường. Tuổi thọ của những chú kiến khá ngắn, khoảng 3 tháng nhưng ở đây, chúng sống hết cả mùa hè, từ năm này qua năm khác, trong một phân cảnh một chú kiến già còn thốt lên "feel like 90 again". 

Sau hàng nghìn năm sống trong cảnh ô nhiễm và bụi bặm, dễ hiểu là các loài động vật đã tiến hóa sang một mức mới, kiến sống lâu hơn, thông minh hơn, còn các loài khác chúng tiến hóa thành loài mới "Monster".


Đây chỉ là một nhánh nhỏ trong toàn bộ câu chuyện liên quan đến nhau về Pixar Theory. Mình sẽ dịch và đưa lên cho mọi người đọc ở những kỳ tiếp theo.