something strange

Advertisement

Monday, February 23, 2015

The Truman Show

Mình hoàn toàn tin rằng "The Truman show" có thể sánh ngang với Forest Gump - bộ phim giành 4 giải Oscar năm 1994. Chưa bàn đến tính nghệ thuật và diễn xuất nhưng câu chuyện mà Truman kể là một câu chuyện tuyệt hay, là ẩn dụ sâu sắc cho khao khát chinh phục, khao khát tự do của con người. Phim được liệt vào hàng "Science Fiction" vì cái phông nền tương đối hư cấu nhưng có những bài học rất đời, những châm biến rất sâu cay mà người xem dễ dàng hiểu, cảm nhận và trân trọng.

Truman là một ngôi sao truyền hình thực tế, chương trình của anh suốt 30 năm luôn tạo được lợi nhuận khổng lồ, nhà nhà yêu mến anh, người người hâm mộ anh, tất cả mọi người chăm chú trên tivi để xem cuộc sống của anh ra sao. Chỉ có một điều rằng Truman hoàn toàn không biết điều đó, anh được nuôi dưỡng trong một trường quay nhân tạo rộng lớn, với bối cảnh được dựng công phu: mặt trời, biển, mây, nhà cửa và con người, tất cả đều là giả, là những vai diễn hờ hững, camera mini được lắp đặt khắp mọi nơi, anh được theo dõi bởi hàng triệu người 24/24 và cuộc sống của anh, từ người tình, đến người vợ và cả những món anh dùng đều được sắp đặt một cách khéo léo. Câu chuyện bắt đầu khi một ngày Truman lờ mờ nhận ra những điều khác lạ, dường như vũ trụ chỉ quay quanh một mình anh, mọi người đều biết anh và dù cố cách mấy, anh cũng không thể ra khỏi vùng đất đó.


Mình sẽ không spoil tiếp vì thế thì mất cả hay, cơ mà xin nói một chút về cảm xúc của mình khi xem phim. Sau 30p thì người xem hầu như sẽ đoán được cuộc sống của Truman là giả tạo, là một fan của các phim có plot twist hoành tráng nên mình hơi bực mình, để đến cuối có phải hay ho hơn không??? =.=. Cơ mà chắc chắn phải xem tới 30p cuối, khi Truman một mình lang thang trên biển, khi đối đầu với sóng gió do phim trường tạo ra, khi anh vượt qua nỗi sợ hãi biển cả để tìm lấy tự do... vì đó là một trong những cảnh phim ý nghĩa nhất mà mình từng xem. Truman là biểu tượng của con người với những khát khao khám phá, dũng cảm đi ngược lại tất cả giá trị mà mọi người theo đuổi để đạt đến ước mơ. Vị đạo diễn, trong vai trò dẫn dắt cuộc đời của Truman, được xây dựng như một vị thần điều khiển con người, tự nhiên, vạn vật nhưng không thể thắng được quyết tâm của anh. Truman cuối cùng vẫn là con người, không phải một ngôi sao, mang dòng máu tự do chảy trong huyết quản truyền động lực cho người xem, những vị khán giả ấy yêu thích chương trình nhưng vẫn nhảy cẫng lên vui mừng khi anh quyết định chọn lấy cuộc sống đầy mạo hiểm bên ngoài hơn là cuộc đời giả tạo trong trường quay. Mình đã rất rất căm phẫn những con người ngồi trước tivi thờ ơ với sự giả dối mà truyền hình thực tế mang lại nhưng lại rất thích màn ăn mừng của họ khi Truman quyết định tự giành lấy cuộc đời của mình.

Mình luôn là người ghét những bó buộc, thế nên cực thích khi kết phim và rate cho phim này cực cao, cao hơn cả Forest Gump nữa dù câu chuyện phần đầu có phần hơi kém thu hút. Một câu chuyện nhân văn cực hay mà mình nghĩ mọi người nên xem, cuối cùng thì : sự thật nằm ở cuối của đại dương, cứ đi rồi khắc đến.

Saturday, February 14, 2015

Into the woods: khi những câu chuyện cổ tích không còn đủ mộng mơ

Có thể thấy rõ là xu hướng phim Disney ngày nay không thuần túy về cổ tích, mơ mộng, hoàng tử yêu công chúa, 2 người nhòm mặt nhau cái rụp là yêu luôn và happy ever after.... ví dụ rõ nhất là tuyên ngôn nữ quyền trong Frozen hay tình cảm gia đình trong Maleficient. Thế nên Into the woods,  một phim nhạc kịch tổng hợp nhiều truyện cổ tích khác nhau chắc chắn có những cải biên nhất định, nhưng là một phim hơi quá nặng đô và u ám giành cho trẻ nhỏ, mà thấm thía thì cũng chưa đủ cho người lớn...
Kết hợp từ 4 câu chuyện : cô bé quàng khăn đỏ, cây đậu thần, cô bé Lọ Lem, Rapunzel, Into the woods có nội dung khá mới lạ, nhuần nhuyễn. Một gia đình vào rừng để tìm nguyên liệu hóa giải lời nguyền, 1 cậu bé vào rừng để bán chú bò trắng, 1 cô bé vào rừng đưa bánh cho bà, một cô gái dự vũ hội... tất cả đều có những lí do để tập trung vào rừng, nơi họ tìm kiếm lời giải đi đến ước mơ của mình, nơi tất cả va đập vào nhau để lộ rõ tất cả bản chất, đặt ra những câu hỏi mà những mộng mơ của truyện cổ không chạm đến.

Nội dung thì tạm ổn chớ xem phim thì mình hơi chán, 30 phút đầu tiên nhân vật xuất hiện rào rào, chưa kịp nhớ mặt cô này đã chuyển sang chàng kia, lại toàn hát là hát, đau cả đầu, nghe không có kịp, nói chung chắc cũng do mình không hợp gu mấy phim hát nhiều quá như vậy. Một điểm nữa là vì kết hợp quá nhiều truyện, lại hơi tham chi tiết nên phim loãng chán như gì gì, các cảnh bị cắt quá lẻ và nhân vật chưa kịp diễn cho kịp hơi thì đã phải cắt qua cảnh khác... Toàn phim hầu như không có một chi tiết nào trọng tâm, đặc sắc, không có bất kì cảnh xúc động đinh hay cao trào nào mà chỉ ở mức bình thường, đều đều. Mình cũng thực sự không thích phục trang và tạo hình trong phim, nhất là Maryl Streep, lời nguyền đã được giải, trở lại thành bà tiên mà vẫn xấu đau đớn =)), các nhân vật khác thì cũng không có ấn tượng gì nhiều lắm ngoài việc Emily Blunt hát khá hay, hì hì.
Dù thể hiện chưa tới lắm nhưng mình không thể phủ nhận là phim đưa ra những vấn đề rất đáng suy ngẫm. 

- Chàng hoàng tử trong truyện cổ tích lúc nào cũng là hình mẫu hoàn hảo, là đích đến hạnh phúc hoàn hảo của mọi cô gái, thế nhưng ai chắc chắn là tình yêu của một chàng công tử suốt ngày sống trong nhung lụa, quen thuộc với những quy củ giáo điều và tư tưởng phân tầng giai cấp sâu sắc có thể lâu bền và thủy chung, hay chính chàng lại là người gieo rắc nỗi đau khổ và hy vọng lên những cô gái khác.
- Chuyện đổ lỗi: thực ra trong nhiều chuyện cổ tích, người ta luôn đổ dồn mọi đau khổ vào nhân vật phù thủy độc ác mà không nhìn nhận rằng bản thân nhân vật hiền dịu quá đỗi tới nhu nhược kia cũng là một trong những tác nhân, là điều kiện cho cái ác???....

Nói chung mỗi người có một cảm nhận riêng về phim, tuy nhiên theo ý mình thì phim này có nhiều điểm trừ hơn điểm cộng, coi tạm ổn chớ thực sự không ấn tượng lắm.
Cuối cùng là có một sự cuồng giọng Anh nhẹ khi coi xong phim. :)

Sunday, February 8, 2015

Top 8 favorite movies in 2014

8. Locke
Cái phim chỉ có một diễn viên, hai đạo cụ là cái xe ô tô với lại cái điện thoại... trong phim nhân vật cũng chỉ lái xe và nói nói với cái điện thoại. Nghe thì có vẻ chán, mà đúng là có nhiều đoạn căng thẳng quá mình cũng thấy hơi mệt não. Cơ mà coi xong mới thấy đúng ông đạo diễn giỏi kinh khủng, chỉ bấy nhiêu đó thôi mà có thể làm được một phim 90p với nhiều tình tiết, nhiều nút thắt mở gọn gàng.
Tom Hardy vào vai một người đàn ông đang trên đường lái xe về nhà, trong lúc đó anh gọi điện thoại cho vợ bảo tối nay sẽ không về, gọi cho người đồng nghiệp nhờ làm thay ca vào ngày mai và cho người phụ nữ sẽ sinh đứa con của anh vào tối nay tại bệnh viện. Toàn bộ phim là những áp lực mà một người đàn ông trưởng thành phải chịu đựng, công việc, gánh nặng gia đình, và trách nhiệm cho những lỗi lầm của mình. Xem xong phim mình suy nghĩ ghê gớm, hơi hoảng vì những gánh nặng mà một người trưởng thành phải đối mặt. Con người ai cũng phải lớn, phải gánh lấy trách nhiệm... cơ mà các bạn nam nên xem phim này, để thấy rằng một người đàn ông chân chính phải là người như thế nào. Nhân tiện thì đây là vai diễn điển trai nhất của Tom Hardy ...

7. The equalizer
Denzel Washington chuyên trị những vai hành động máu lửa, cơ mà chất và gọn gàng hơn nhiều so với những cảnh máu me hoành tráng của Arnold Schwarzenegger. Phim này là phim hành động duy nhất mình đưa vào list, một phim đơn giản, khá có chiều sâu và diễn xuất của các diễn viên ổn. Tất cả những thứ cần thiết cho một phim hành động hay. Nói mới nhớ, xin được lêu lêu một cái vào phim Expandables 3 vs Transformers 3, tất nhiên định hướng của các phim này là dựa vào kinh phí và diễn viên khủng, kĩ xảo khủng để kéo khán giả tới rạp, cơ mà nói thật là cũng nên có chút não chớ, ít ra cũng phải có tí chiều sâu chớ mấy má... haizz. Nhìn The equalizer kìa, với mình, như thế mới là một phim hành động chân chính. Một phim hành động khá ổn mình gợi ý thêm là John Wick, bạn sẽ thấy anh Neo ngày nào vẫn phong độ ngời ngời, hí hí.

6. Princess Kaguya
Hiển nhiên là mình khóc từ đầu tới cuối phim, phim Nhật lúc nào cũng thế hết. Mô tả những thứ trong sáng nhất, thuần khiết nhất, dễ thương nhất và vùi dập chúng không thương tiếc trong những mảng tối của lịch sử, của con người. Ôi trời, không đưa vào list thì không được vì phim hay quá, nhưng mà đưa vào thì cứ thấy nức nở. Nói chung bạn nào hay xem phim Nhật hoặc có tiếp xúc với văn hóa nhất chắc cũng biết cảm giác của mình thế nào. Cứ như xem lại 5cm/s mà cảm giác còn kinh khủng hơn nhiều. Vì bài đồng dao mà mấy đứa trẻ trong phim hát quá chi là ngây thơ, da diết... mà ám ảnh. Hu hu

5. the Purge 2
Mấy phim rồi chắc mọi người biết chớ phim này có vẻ lạ nè, phim kinh dị =)). Cơ mà phim này không có máu me rùng rợn máu me gì sất, đơn giản nó là một dạng thu nhỏ và ngắn gọn hơn của the Hunger Games, và nó hay hơn <3 <3 <3 . Mình rất ngạc nhiên, cứ nghĩ đây chỉ là một phim kinh dị Mỹ máu me rẻ tiền như kiểu Wrong Turn thôi, hóa ra lại rất có nội dung, rất có bố cục lại cực kì lôi cuốn. Phim gọn gàng, kết cục rất đẹp, tưởng chỉ là phim giải trí đơn thuần nhưng mang lại không ít giá trị. Nói chung mình cực kì hóng phần 3 của phim này. <3 <3 <3


4. Gone girl
Không nhận xét nhiều về diễn xuất hay nội dung phim, mình chỉ có vài suy nghĩ sau khi xem phim này.
Nhìn chung chung thì phim này có vẻ dị dị, tức là các nhân vật có vẻ hơi phi thường, câu chuyện có vẻ hơi riêng biệt nhưng ngẫm lại thì câu chuyện gia đình trên lại xảy ra khắp mọi nơi.
Amy hẳn nhiên là bà vợ ghê gớm nhất mà mình từng xem, một psycho chớ không phải kiểu ghen tuông ghê gớm bình thường với một bản lí lịch hoàn hảo và cái đầu Harvard rất bài bản. Cơ mà mình nghĩ người phụ nữ nào cũng có một chút Amy trong người, người phụ nữ nào lại chẳng điên tiết lên khi chồng mình ngoại tình, lại chẳng ước ao được đày đọa tên chồng phản bội sở khanh cho hả cơn điên loạn, chỉ là họ không dám mà có dám cũng không làm nổi. Amy là khao khát thao túng của người phụ nữ, là bản năng hoang dã của họ, là những ghê gớm rất đàn bà.
Nick thì thấy nhiều hơn, dạo này nhan nhản tâm sự chị em kể tội gã chồng trăng hoa không quan tâm tới vợ nên chắc người như Nick nhiều lắm ha, anh là hình ảnh hoặc một phần của rất nhiều gã chồng đang kiệt quệ trong tình yêu nhưng thiếu trách nhiệm trong gia đình. Có điều anh này cũng lọc lõi, lừa bịp chẳng kém ai. Một Amy, một Nick, bên 9 bên 10, họ thù hằn nhau như 2 thái cực âm dương mà bi kịch thay vẫn phải dính lấy nhau cho tới chết. Lí do thì đơn giản tới ghê người : It’s marriage. Hỏi  coi xong có ai dám lập gia đình không trời?
Cái mình thích nhất trong phim là sự nhạo báng lộ liễu cánh truyền thông, giới phóng viên này được hình tượng hóa bởi một cô nàng dẫn chương trình tóc vàng hoe gợi cảm, nóng bỏng, dễ bị “phát sốt”, dễ bị dắt mũi và tất nhiên chỉ như con cờ trong tay những người khác. Háo hức đớp từng tin tức một để được lên kênh truyền hình chính, nếu Nightcrawler mang tới hình ảnh truyền thông vô nhân tính thì Gone girl lại nhạo báng sự nông cạn của những tên nhà báo thích hóng tin. Tóm lại là phim của Fincher đương nhiên là hay, cơ mà mình nghĩ phim này chưa tới cái trình độ mà người đạo diễn mình từng ngưỡng mộ đã làm với Se7en hay The usual suspect. Fincher chỉ mới làm được phần kể, chứ phần diễn đạt thì thiếu một chút ít truyền cảm. Tiêng tiếc...

3. The Grand Budapest
Trời ơi, có phim nào dễ thương và hài hước như phim này không? Diễn viên dễ thương, nội dung dễ thương, màu sắc dễ thương, diễn xuất kut3... Phong cách làm phim của đạo diễn Wes Anderson đưa người xem tới với một câu chuyện có phần giả tưởng, những chi tiết hơi “phi lí” nhưng cực kì, cực kì bất ngờ (theo kiểu trời ơi sao nó bựa vậy nè) và tất nhiên là một bữa tiệc đầy màu sắc (màu sử dụng hơi hơi giống kiểu Amelie). Mình bị phim hạ gục ngay trong 20p đầu tiên và hơn 1 tiếng sau đó là tận hưởng cảm giác hạnh phúc của một người xem, vừa thích thú, vừa lạ lẫm mà lại rất sinh động.
Một điều khiến mình mồm chữ O, miệng kêu A là dàn diễn viên trong phim. Cái anh chàng main chính mình chưa nghe tên thấy mặt bao giờ, một anh chàng (hình như người Ấn hoặc khu vực đó) vô danh lùn tịt, xấu hoắc, mặt hài không đỡ được được làm main chính chỉ với cái điệu bộ lơ ngơ siêu dễ thương của mình, cơ mà không có gì để nói nếu dàn diễn viên phụ không phải là những cái tên cỡ bự như Jude Law, Edward Norton... trời ạ =))

2. Nightcrawler
Nhiều người ngạc nhiên vì Jake Gyllenhaal lại có thể biến hóa từ một chàng trai đồng tính lãng mạn với ánh mắt trầm buồn trong Brokeback Mountain thành một thằng cha giảo hoạt và bệnh hoạn trong nightcawler... mình thì không. Ngay từ phim Donnie Dako với Zodiac thì mình đã thấy cái gương mặt bệnh hoạn thấp thoáng đó rồi =)) nhưng đúng là tạo hình của Jake trong Nightcrawler đúng là không thể bệnh hơn. Năm nay đúng là có rất nhiều phim chĩa mũi nhọn châm biếm ngành truyền thông nhưng phim này là cú đánh trực diện và đau nhất... Dù là phim đầu tay nhưng đạo diễn đã xử lí rất tốt các cảnh quay và nhất là lời thoại nhân vật. Nhưng tỏa sáng nhất là Lou – vai diễn có thể được xem là thay đổi hoàn toàn hình tượng trong sáng chuẩn mực của Jake từ ánh mắt giảo hoạt đến cái miệng lanh lợi nói toàn những câu mơn trớn chết người. Nói chung đây là một bộ phim tối tăm, đầy tính toán và bệnh hoạn chết người, khiến người ta vừa tức điên lại vừa kinh tởm.


  1. Interstellar
Nhiều người không thích phim này, ờ với mình đây là một bộ phim hơi dài dòng nhất là đoạn đầu phim, coi hơn 1 tiếng rồi mà vẫn chưa bay lên vũ trụ L. Việc sử dụng nhiều từ ngữ chuyên ngành quá cũng khiến mình nhức cả óc. Chê thế thôi chớ mình vẫn thích phim này cực bởi đến bây giờ mình vẫn không thể quên được những cảm xúc cực kì xúc động của mình khi ở trong rạp, ánh mắt của nhân vật chính lúc trở về sau hơn 8 năm và xem lại những đoạn phim của gia đình, nhận ra mình đã đánh mất biết bao nhiêu là thời gian. Hay những giây phút hồi hộp, nín thở và cực kì bất ngờ khi những sự kiện cuối phim chồng khớp với những diễn biến ban đầu, và nhất là những giả thiết thú vị mà Nolan đặt ra trong phim. Mình có thể nói đây không phải là phim thành công nhất của Nolan với giới chuyên môn nhưng với mình là phim mình thích nhất, có thể là bởi vì trước giờ mình ít khi xem những phim liên quan đến thám hiểm không gian nên hơi bị choáng ngợp bởi những gì mà nó mang lại nhưng trong những phim đã xem trong năm 2014  thì đây chắc chắn là phim cho mình nhiều cảm xúc nhất.
Lảm nhảm chút xíu về diễn viên trong phim, Matthew McConaughey có một vai diễn rất ấn tượng, mình thích anh ấy trong phim này hơn cả Dallas Buyers Club dù Dallas đã rất tuyệt rồi. Một điều mình hơi tiếc đó là Wes Bentley, anh thậm chí còn không được khi tên trong dàn cast dù cũng là 1 trong 4 phi hành gia. Tất nhiên là vai diễn của ảnh thì câu thoại ít mà lại còn không có đất diễn nên không có ấn tượng cũng đúng, mình chỉ hơi hoài cổ về thời điểm 2004, khi một cái nhìn của anh cũng có thể nâng tầm của một bộ phim.