something strange

Advertisement

Friday, September 16, 2016

Tớ nói về tớ và những thứ đã muộn màng

Bài này không phải để review phim, dù dạo này tớ chăm coi phim hơn hẳn bữa mới đi làm. Và cảm hứng viết cũng nhiều, nhưng tớ cứ lần nữa, lần nữa mãi, dành dụm hoài mà chẳng nên được,...

Hôm rồi tự ngồi google blog của tớ, chả có cái khỉ gì hiện ra, lục hoài vẫn không thấy, buồn đến mất ngủ. Thực ra là tớ không chịu chăm bẵm, không chịu hỏi han thường xuyên đấy chứ. Nếu bỏ thời gian hoặc tiền bạc ra, không nhiều đâu, mua thêm tên miền, thêm thắt vài cái tag là blog của tớ lại đầy sức sống ấy mà. Đấy, chuyện gì  cũng là do mình cả thôi.


Tớ đi làm cũng vậy, lúc nào cũng dằn vặt sao chuyện này, chuyện nọ lại xảy ra? sao mọi người lại đối xử như thế với mình? Trong thâm tâm tớ biết vì sao, và tớ chẳng trách mọi người. Là do tớ mù mắt đi theo quán tính, giờ nhận lãnh hậu quả, thì cắn răng mà chịu, chứ tớ biết sao bây giờ. Hì hì.

Thế đấy, có rất nhiều thứ khi nhận ra thì đã là thứ muộn màng, và bài học rút ra lúc đó không còn đau đáu và bi ai nữa, thế nên sai lầm cứ nối tiếp sai lầm, và tớ lại tự trách tớ hàng ngàn lần trong đời, lặp lại mãi thôi. Tớ đã sống những ngày ủ dột, mất niềm tin, đau đáu về những điều lầm lỡ. Tớ không biết tương lai, tớ sẽ mạnh mẽ kiên cường thêm hay đổ vỡ hoàn toàn. Nhưng tớ vẫn đang dần chấp nhận những biến cố trong cuộc đời, nhìn nhận chúng với một đôi mắt bình thản nhất và thái độ cầu thị nhất có thể.


Lung tung quá, đại khái thế này. Bài này tớ tự an ủi động viên bản thân. Và tớ hi vọng là các cậu, bằng một cách kì diệu nào đó có thể đọc được bài này, nói kì diệu là bởi tớ biết blog của tớ hẻo người lắm cơ, hiu hiu... và tất nhiên bằng một sức mạnh phi thường nào đấy liên lạc với tớ. Chúng mình có thể hời hợt với nhau dăm ba câu, hoặc có thể líu ríu trò chuyện như đã quen từ lâu lắm rồi, chuyện phim cũng được, chuyện sách và du lịch lại càng hay, hoặc thủ thỉ vài bí mật be bé về đời mình. Lí do hả? ừ thì đại khái là tớ thèm nói chuyện phim với ai đó hợp cạ quá, mà mấy bạn hợp cạ về phim với tớ ít ỏi quá thể. haha

Quên mất, các cậu có thể liên lạc với tớ qua facebook, gõ tên Như Thiện rồi bấm vào cái hình tớ đang nhìn trân trân quả hồng khô, tóc ngắn cũn cỡn ngang vai nhé.

Rồi, cám ơn các cậu đã đọc đến đây, tớ bonus vài tấm ảnh không liên quan cho nó màu mè vậy thôi.
Chào nhé!

Friday, August 5, 2016

hi

Hi,

Tớ chỉ muốn nói, là tớ đang căm hận cả thế giới.
Tớ không biết làm thế nào để thoát ra khỏi sự căm giận lẫn sợ hãi này.
Tớ chết mất

Saturday, July 30, 2016

Korean movie - Chào mừng đến một thế giới khác

Không phải tự nhiên mà tiêu đề bài này lại như vậy, bởi mình nghĩ ai từng xem phim truyền hình Hàn mà nhảy qua xem phim màn ảnh rộng sẽ khá shock vì không khí hoàn toàn khác biệt. Không còn nét ngây thơ, phụng phịu, nhõng nhẽo mà thay vào đó là những ai oán, những xung đột ở mức sâu xa và cay đắng hơn nhiều lần. Sau đây là vài phim mình rất thích, các bạn tham khảo và thử một mảng rất thành công của điện ảnh châu Á nhé.

(Mình sẽ update tiếp các phim khác vì giờ mình hơi lười, 2 phim là đủ hén ) ^_^



1/ Old boy - Sự trả thù tàn khốc nhất

Old boy là phim làm nên tên tuổi của đạo diễn Park Chan Wook, dựa và
o bộ truyện tranh Nhật Bản cùng tên của hai tác giả Nobuaki Minegishi và Garon Tsuchiya. Đây là một trong 3 phim trong loạt trilogy về đề tài báo thù của đạo diễn này. Với mình, phong cách làm phim của Park Chan Wook thực sự rất đáng sợ, mang đậm tính Á châu - thâm thúy, bạo lực và cực kỳ khốc liệt và Old boy tất nhiên là biểu tượng cho tất cả những điều kể trên.
Mình có một review tạm thời gọi là moi lỗi của phim tại đây nhưng nói cho cùng, đặc điểm chung của các đạo diễn "lập dị" như Park Chan Wook hay ở phương Tây là Quentin Tarentino là đặt con người vào những bối cảnh cùng cực của sự khốc liệt, lột hết những khiên chắn sâu xa của con người và moi móc trong sâu thẳm những gì còn lại. Bằng cách đó, sự tốt đẹp sẽ nhân lên gấp bội nhưng xấu xa cũng sẽ là ngoài sức tưởng tượng.
OK, tóm lại là phim này nói gì? Báo thù, giết chóc, man rợn. Xem xong phim bạn sẽ bị ám ảnh cả ngày. Kinh nghiệm rút ra là nên giữ mồm miệng và sự trả thù bằng tinh thần còn thống khổ gấp ngàn lần thể xác.


Ai nên xem: Các bạn thích phim xoáy sâu và tâm lý, thích những tình huống gay gắt và u ám. Chống chỉ định các bạn chỉ tìm vài phim vui vẻ để giải trí vì coi xong khá nặng đầu. Dù sao mình nghĩ mọi người vẫn nên coi, bởi không dưng mà Old boy được xem là một trong những phim hay nhất của điện ảnh châu Á.


2/ The Piper - Con người???

Dựa trên câu chuyện về "Người thổi sáo thành Hamelin" của Đức, phim đặt bối cảnh hậu chiến tranh Nam-Bắc Hàn, kể về hai cha con nhạc sĩ lang thang, vô tình lạc vào một ngôi làng vô danh tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Trong làng có một đàn chuột rất lớn mà dù tìm mọi cách, dân làng vẫn không diệt trừ được. Người bố, với biệt tài thổi sáo được đề nghị giúp đuổi đàn chuộc đổi lại là một khoản tiền thưởng lớn.
Tất nhiên là mọi chuyện không dừng lại ở đó, bạn cứ tưởng tượng với những con người tách biệt, hồ nghi, đầy đố kị và sợ hãi và ngoài vòng pháp luật thì điều gì sẽ xảy ra? 
Phim có một số yếu tố siêu nhiên và có thể hơi khó hiểu ở một vài chi tiết. Nhưng nói chung, mình thích flow của cốt truyện, diễn viên diễn tròn vai. Bạn sẽ gặp lại ông bố ngây ngơ của "Điều kì diệu ở phòng giam số 7" với một phiên bản bớt "ngây thơ" hơn, bớt yêu đời hơn, và cũng "người" hơn rất nhiều. Sau phim này bạn ngấm được gì? - hãy nhìn bằng mắt của mình, nghe bằng tai của mình và nghĩ bằng não của mình, không thì bạn chỉ là một con bò, không hơn không kém =))))

Ai nên xem: Đây là phim khá u ám nhưng mình nghĩ hầu hết mọi người đều xem được. Bạn nào hay xem phim hài hước hay nhẹ nhàng thỉnh thoảng muốn đổi gió thì phim này cũng khá hợp. Give it a try, hì hì

Saturday, July 16, 2016

Little forest - an yên đến thế là cùng

Little forest được chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên rất thành công của tác giả Daisuke Igarashi gồm 4 phần Xuân, Hạ, Thu, Đông được tách thành hai phim đôi: Hạ - Thu và Đông - Xuân. Câu chuyện về Ichiko - một cô gái rời bỏ thành thị để về lại chốn rừng núi Komori. Tại đây, Ichiko học cách trồng trọt và chế biến thực phẩm, tự tạo bữa ăn cho riêng mình. Cuộc sống ở vùng rừng núi nhẹ nhàng trôi qua 4 mùa với những món ăn đặc trưng khác nhau.


Tớ xem phim này đã gần đủ 3 lần, gần đủ là bởi tớ thường coi một đoạn ngắn rồi dừng, không liền một mạch và các đoạn tớ xem cũng rất ngẫu nhiên. Đơn giản bởi cốt truyện phim hầu như không có, xem đoạn nào cũng giống đoạn nào cả thôi. Thế nhưng tớ cam đoan bạn sẽ không thể không ồ lên vì những thước phim quá đẹp, về nước phim trong veo thuần khiết, về những màu sắc sống động và chân thực đến nghẹt thở của vùng rừng núi Komori - Nhật Bản. Tại đó, người ta trồng cà chua vào mùa hạ, gặt lúa vào mùa thu, nướng bánh vào mùa đông và nhâm nhi cá hồi khi xuân đến. Ở đó, người ta náu mình trong những căn nhà gỗ nhỏ, khói phì phà trên bếp, người ta đi nhẹ, nói khẽ, cảm nhận bằng tai và bớt những lời thừa thãi. Bạn sẽ thấy Komori hiện ra tĩnh mịch, ít bóng người nhưng tràn đầy niềm vui lao động, tình yêu thiên nhiên, sự kết nối giữa con người không cần những tình tang náo nhiệt.


Sẽ không ngoa nếu nói Little forest không phải là một bộ phim để hiểu, mà là một bộ phim để cảm. Cảm những khung hình đầy màu sắc tinh khiết nhất của cỏ cây, đất trời, cảm vị chua của cà chua chín mọng nơi đầu lưỡi hay ít bánh mochi tan trong miệng, cảm tiếng ve kêu ngày vào hạ nóng bức cũng như một tiếng chích chòe giữa tĩnh mịch rừng già. Tại đó, một chiếc lá cũng đáng yêu đáng quý như tất thảy vạn vật. Nếu tìm một bộ phim đủ hỉ, nộ, ái, ố tớ chắc bạn không thể thấy ở Little forest, nhưng nếu tìm chút tĩnh lặng cho một ngày bận rộn tớ khuyên bạn nên xem phim này bởi tràn ngập từng cảnh quay là một sự tĩnh lặng và an yên đến kì diệu.


Một cái hay nữa là tựa đề bộ phim chắc chắn khiến người ta liên tưởng đến "Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân" của Kim Ki Duk. Ừ, hai phim này xem ra thì cũng từa tựa nhau đấy, đầu tiên là cảnh đẹp khó chối cãi và sự chi tiết đến từng khung hình. Khác cái là, Little forest không mang triết lý phật giáo, không mang những sân si của cuộc đời mà đu đưa với lòng người. Little forest chỉ ung dung mang cái ngây thơ nhất của đất trời, sự đĩnh đạc và yên an của một rặng cây, bạn có thể cảm nhận được thì cảm nhận, không thì cũng lặng im mà thưởng thức cái duy mỹ hiếm thấy trong cái cuộc sống ê chề này. Tùy bạn!



Monday, February 29, 2016

[Leap year]- tản mạn cho ngày 4 năm mới có một lần

Leap year là một phim không quá đặc sắc, nhưng đủ nhẹ nhàng, dễ thương và vui vẻ cho những ai muốn kỉ niệm một ngày hơi hơi lạ lùng như thế này. Phim hội đủ những yếu tố mà nhiều bạn nữ coi chắc sẽ thích: một chị người Mỹ xinh đẹp sang chảnh, một anh gốc Anh lãng mạn với ánh mắt buồn thăm thẳm, một câu chuyện tình nhẹ nhàng đầy duyên số, và những cảnh đẹp của xứ Ailen khiến ai cũng phải trầm trồ.


Tương truyền trong ngày 29/2, nếu bạn cầu hôn bạn trai của mình tại đảo Ailen, anh ấy sẽ buộc phải đồng ý. Nghe hay phết! Nội dung chỉ có thế thôi, chị gái người Mỹ ở trên quyết tâm cầu hôn bạn trai của mình vì anh ấy lầy quá thể, anh chàng gốc Anh nhận chở chị đến đảo, và hai người gặp đủ thứ chuyện trên đời, và rồi yêu nhau. Spoil phim cũng chẳng sao, vì chẳng có âm mưu, sự điên rồ, quẫn trí hay bất kì thứ gì làm tim bạn phải nhảy dựng lên. Thế nhưng bất ngờ là Leap year lại cho mình những thông điệp ngộ nghĩnh về tình yêu, về cuộc sống.

Anna hiện lên trên phim là một cô gái kiêu ngạo, đỏng đảnh.. nhưng những tính cách đó không làm cô xấu đi trong mắt khán giả. Mình vẫn thích hình tượng của một cô gái dám yêu, dám mạnh dạn giành lấy tình yêu của đời mình, và vẫn rất kiêu kì, rất con gái. Mình thực sự không nghĩ con gái nên dạn dĩ hay thô lỗ thể hiện tình cảm một cách bộc trực. Nhiều người nói về nữ quyền với tâm thế đầy kiêu hãnh. Mình tôn trọng cá tính của mỗi người, nhưng nghĩ người con gái nào cũng nên mang chút e dè, nữ tính cho bản thân, lãng mạn một xíu, trau chuốt một tí, trời cho con gái cái đặc quyền ấy dại gì mà không tận hưởng. Nhỉ?


------------------
Sorry vì lại thêm một cái after credit nữa. Cái này mình viết cho mình nên bạn nào không thích cứ bỏ qua nhé. 29/2 tự dưng mình lại thấy thích thích cái cảm giác làm đứa con gái bánh bèo, điệu đà, và nhu mì. Mình không phủ nhận trước giờ mình luôn gai góc, đôi khi đến đáng sợ. Nhưng vào những ngày thế này, cả thế giới như chỉ quay xung quanh bản thân mình, để mình ngồi trước gương, mỉm cười, và lạc quan mơ mộng về những điều nhỏ nhoi nhất.